Tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chiều hè ngọt lịm nắng, nơi góc vườn quê cũ có bụi hoa chuối pháo đỏ rực rỡ, như những bó lửa nhỏ cháy bập bùng giữa nền xanh bát ngát của cây cối. Có lẽ, ai đó từng đi qua một tuổi thơ ở làng quê cũng sẽ chẳng thể quên được hình ảnh những bông hoa ấy — mộc mạc, giản dị nhưng lại chói chang một cách đầy kiêu hãnh.
Hoa chuối pháo không rực rỡ kiểu đoan trang như cúc, chẳng kiêu sa như hồng, mà nó sống bằng một nét đẹp rất đỗi quê mùa, mộc mạc, gắn bó với đất, với nắng và mưa. Tôi còn nhớ rõ, mỗi khi hè đến, những bụi chuối pháo nơi góc vườn lại trổ hoa đỏ rực, từng bông từng bông chen nhau bung nở, đứng thẳng kiêu hãnh, vươn mình như muốn khoe với cả trời xanh rằng: “Tôi đang sống, sống rất đẹp.”
Ngày nhỏ, đám trẻ chúng tôi vẫn hay tụ tập dưới gốc cây, chơi những trò đơn giản nhưng đầy niềm vui. Những bông hoa chuối pháo đỏ không chỉ là cảnh sắc tô điểm cho khu vườn, mà còn là một phần của trò chơi. Hoa ấy có cánh dày, mướt, tươi tắn. Chúng tôi hay hái từng cánh hoa, ghép lại thành những chiếc thuyền nhỏ, thả trôi theo dòng mương sau nhà. Có lúc, cánh hoa ấy trở thành “cánh buồm” cho những con thuyền mơ ước, chở đầy ắp những trò nghịch ngợm ngây ngô, chở cả tiếng cười giòn tan vang cả một khoảng trời.
Những buổi trưa oi ả, khi cái nắng như đổ lửa xuống mái nhà, tôi thường trốn ra vườn, ngồi nép dưới bóng cây, nhìn ngắm từng bông hoa chuối pháo rực rỡ. Mỗi bông hoa như mang trong mình một ngọn lửa nhỏ, cháy âm thầm mà bền bỉ, kiên cường. Có lẽ, từ những ngày thơ bé ấy, tôi đã học được sự bền bỉ và bình yên từ loài hoa giản dị này. Bởi dù bao mùa mưa nắng, hoa chuối pháo vẫn luôn vươn lên mạnh mẽ, cứ đến hẹn lại nở, cứ thế tô điểm cho khu vườn một màu đỏ nồng ấm.
Có những ngày mưa, hoa chuối pháo trông lại càng đẹp hơn, những cánh hoa đọng nước, long lanh như những giọt sương lấp lánh. Nhìn hoa giữa mưa, lòng tôi lại chùng xuống, nhớ về những ngày thơ bé ngây ngô, nhớ tiếng gọi nhau í ới của đám trẻ con trong xóm, nhớ những buổi trốn ngủ trưa chỉ để ra vườn ngồi ngắm hoa, mơ mộng về những chuyến đi xa, về một thế giới rộng lớn ngoài kia.
Giờ đây, khi đã lớn, mỗi lần bắt gặp những bông hoa chuối pháo đỏ ở đâu đó, tim tôi lại rung lên một nhịp rất lạ. Như thể cả một trời tuổi thơ, những ký ức êm đềm ngày cũ lại ùa về, khiến tôi muốn quay về làm đứa trẻ ngày xưa, chỉ biết cười hồn nhiên bên những bông hoa đỏ rực ấy, chẳng lo nghĩ gì về cuộc sống.
Hoa chuối pháo — với tôi, chẳng chỉ là một loài hoa, mà là mảnh ký ức ấm áp, là phần hồn của tuổi thơ quê nhà.