Kỷ niệm trong tim với những bông hoa tím

Có những kỷ niệm cứ lặng lẽ nằm im nơi góc tim, dù tháng năm có trôi xa đến đâu, chỉ một ánh nhìn, một mùi hương hay một khoảnh khắc chợt quen cũng đủ khiến nó thức dậy, nguyên vẹn như vừa mới hôm qua. Với tôi, đó là một buổi chiều yên bình, khi gió hanh hao nhẹ nhàng thổi, bên con đường nhỏ rợp bóng những bông hoa ngũ sắc tím rũ, có em đi cạnh bên, nụ cười dịu dàng như chính cái màu hoa ấy.

Hôm ấy, trời chẳng nắng gắt, cũng không mưa, chỉ có những vạt nắng chiều vương lại, vàng ruộm trên từng tán cây, trên mái tóc em, và trên cả những bông hoa ngũ sắc đang khẽ nghiêng mình trong gió. Em bảo, em thích màu tím, không phải cái tím buồn thương, mà là cái tím của hoa ngũ sắc — dịu dàng, khiêm nhường nhưng vẫn đủ sức níu ánh mắt người khác lại giữa bao loài hoa rực rỡ.

Chúng tôi cùng nhau dạo bộ trên con đường quen thuộc, hai hàng hoa ngũ sắc tím rũ uốn mình theo bờ rào nhà ai, hoa mọc chen chúc, nghiêng ngả theo từng đợt gió, trông giống hệt những dòng cảm xúc cứ chập chờn trong lòng tôi mỗi khi nhìn em mỉm cười. Em đưa tay khẽ vuốt một chùm hoa, rồi quay sang bảo: “Hoa ngũ sắc tuy nhỏ, nhưng cứ bền bỉ nở suốt cả mùa, giống như tình cảm mà anh dành cho em — không rực rỡ nhưng lúc nào cũng ấm áp.”

Tôi chỉ im lặng, ngắm em, ngắm hoa và ngắm cả khoảng trời chiều đang dần ngả bóng. Có những khoảnh khắc không cần nói, vì mọi cảm xúc đã được hoa, gió và ánh mắt thay lời. Chúng tôi đứng bên nhau rất lâu, mặc cho gió luồn qua mái tóc, mặc cho những cánh hoa bé nhỏ thi nhau rơi rụng xuống mặt đường, và mặc cho thời gian cứ trôi đi như chẳng hề tồn tại.

Có lẽ chẳng ai ngờ, một loài hoa dại, mọc ven đường, chẳng cần ai chăm bón, lại có thể trở thành nhân chứng cho những tháng ngày thanh xuân rực rỡ nhất của hai người. Sau buổi chiều đó, mỗi lần đi ngang qua con đường ấy, em đều dừng lại ngắm hoa, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt trong veo, như muốn nói: “Hãy nhớ ngày hôm nay, nhớ mãi, nhé.”

Nhưng thời gian không dừng lại, con đường ấy vẫn còn hoa ngũ sắc, vẫn còn gió và nắng, chỉ là em đã không còn bên tôi nữa. Có người nói hoa ngũ sắc là loài hoa của ký ức, của những điều đẹp đẽ đã từng. Tôi tin điều đó, vì mỗi lần nhìn những chùm hoa tím rũ buông mình theo gió, tim tôi lại nhói lên một chút, như thể những buổi chiều năm nào vừa mới chỉ trôi qua đây thôi.

Dẫu cho người ta có thể thay đổi, con đường có thể đổi thay, nhưng hoa ngũ sắc vẫn cứ nở, vẫn tím rũ những chùm hoa khiêm nhường bên vệ đường. Và kỷ niệm cũng vậy, vẫn lặng lẽ nằm đó, chờ một lần được ai vô tình nhắc lại. Nếu một ngày em trở về, có lẽ con đường ấy vẫn còn nguyên, hoa vẫn còn tím rũ theo gió, chỉ cần em quay lại, kỷ niệm cũng sẽ nở bung như chưa từng bị lãng quên.

1 thought on “Kỷ niệm trong tim với những bông hoa tím”

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top